Monday, May 14, 2018

BAY TỚI THIÊN ĐÀNG

Trong hình ảnh có thể có: bầu trời
Ngày xửa ngày xưa ở một xứ nọ có một gia đình gồm ba anh em mang họ Sảng. Anh cả tên Sảng Tề, anh hai tên Sảng Vệ còn chú út tên Sảng Trố. Ba anh em nhà Sảng tính tình cương ngạo bất khuất cang liệt nên nhà Sảng một mình một kiểu chả chịu chơi với ai - trong khi mọi nhà trong thôn đều tham gia hương ước tiến bộ chung thì riêng nhà Sảng mặc kệ . Sảng Tề bảo với hai em rằng kệ xác chúng nó , hương với chả ước rõ lôi thôi lắm chuyện ! Nhà mình có gia giáo riêng không thể hòa tan với lũ thấp kém bên ngoài được các chú ah!
Nói là vậy ,chứ thực tế vì anh hùng nhất khoảnh mà anh em nhà Sảng nghèo rớt mồng tơi.Đói khổ quá nên đôi khi Sảng Vệ giấu anh cả lén lút đi giao du với những phường mất dạy hòng xin xỏ tý cá tý thịt.Cái kim dấu trong bọc lâu chẳng được , Sảng Tề biết chuyện y nổi điên lôi Sảng Vệ ra tẩn một trận ra trò . Vệ khóc lóc , van xin anh tha tội và đưa thịt cá xin được cho Tề. Tề tần ngần một lúc rồi nếm thử . Y vội vàng quay đi chỗ khác hòng giấu đi những giọt nước mắt chực trào.
Mẹ nó chứ ! Thịt của quân phường mất dạy ngon quá !
Kể từ đó Sảng Tề thay đổi hẳn suy nghĩ .Anh em nhà y giờ đã biết đem đồ nhà ra chợ bán lấy tiển đổi thịt đổi cá cải thiện .Chưa hết Tề , Vệ còn biết cho con trai đi làm cửu vạn cho phường mất dạy, con gái học may vá thêu thùa giày dép , cho lũ chẳng ra gì thuê đất vườn làm nhà xưởng ....kinh tài nhà Sảng dần khấm khá lên đi từ mức đói khổ lên mức nghèo và bắt đầu có chút của ăn của để.
Có tý đồng ra đồng vào Tề , Vệ dương dương tự đắc lắm . Các hắn thường lên mặt khoe khoang với đám con cháu và láng giềng rằng ta đây tinh hoa , lỗi lạc, rằng ta đây đỉnh cao sủ óc chứ ba cái ngữ mất dạy dãy chết kia thì nhằm nhò gì ...vv. Anh em hắn vì sĩ diện nên đã vay tiền của phường mất dạy để xây cất những thứ xa xỉ đại loại như phòng khách to nhất thôn, cầu tiêu đẹp nhất thôn ...Vợ các hắn sốt ruột hỏi: thế nhà còn nghèo các ông vay tiền xây thì sau này lấy gì trả? Các hắn cười hềnh hệch : bu mày cứ lo!trời sinh voi ắt sinh cỏ?nhà mình đông con đông cháu nhất làng lại còn phải lo gì ?Các mụ cứ lo mà hưởng thụ ,nhé !
Thẩm du tinh thần khá lâu nên Tề càng lúc càng mê muội. Một ngày Tề gọi Vệ và Trố sang nhà họp.Tề trịnh trọng bẩu anh em rằng anh đang có kế hoạch này hay lắm các chú có muốn theo không? Vệ và Trố bẩu bọn em theo bác cả.Tề trầm ngâm , nói bây giờ nhà mình khá chả kém nhà đứa nào trong thôn có điều phải chung đụng với một lũ tuyền phường mất dạy làm anh thấy ức chế lắm! Vừa rồi anh ngâm cứu sách cổ thấy cổ nhân bảo ở trên cao kia nơi ấy là thiên đường có bao nhiêu là của ngon vật lạ thế gian này chẳng thể sánh được!Sách còn nói cứ kiên trì theo đuổi con đường là sẽ đến .Anh suy nghĩ lâu rồi và vừa rồi mới nghĩ ra được một kế hoạch hoàn hảo! Này nhé anh em mình đầu tư làm những quả bong bóng bay to thật to rồi buộc vào những ngôi nhà của chúng mình, bong bóng đầy hơi bay lên sẽ kéo nhà bay theo cùng . Cứ như thế bong bóng - nhà đất cứ bay mãi và đưa nhà mình lên thiên đường ! Các chú thấy kế hoạch của anh tuyệt diệu chứ ? Tề đắc ý.
Tuyệt ! Em theo bác cả cả hai tay luôn! Vệ phấn khích.
Trố - con út sinh sau đẻ muộn nên vẫn còn niên thiếu thì không hào hứng lắm với thiên đường. Cậu nói : Các bác cứ đi ! Em thích ở dưới này nghịch pháo vui hơn !
Tề nhăn mũi. Đúng là cái đồ trẻ ranh ham chơi chả chịu suy nghĩ gì! Thôi thế cũng được! Mày không đi với các anh thì ở dưới này canh chừng cho hai anh . Thằng nào mà chơi xấu các anh thì mày cứ lấy pháo ném chết cụ nó đi nhé ! Trố cười nhăn răng.
Nói là làm . Tề vay thêm nhiều tiền ,hào hứng làm những quả bóng bay thật to rồi đầu tư làm hàng loạt pít tông bơm bóng. Anh em con cháu nhà Tề hì hục ra sức bơm thổi không ngừng nghỉ . Những quả bóng cứ to dần, to dần.Nhà Vệ học bác cả cũng vay tiền làm bóng và hàng loạt pít tông trong đó có hai cái pít tông khổng lồ được Vệ đặt tên rất ấn tượng là Feo Xi và Vịt Con . Bóng dần bay lên và kéo theo hai nhà vượt ra khỏi mặt đất lên cao dần dần.Anh em nhà Tề Vệ hết sức phấn khởi. Hàng xóm láng giềng xung quanh trố mắt kinh ngạc, miệng kêu không ngớt : Thần kỳ! Thần kỳ quá!
Một thời gian khá lâu sau xem chừng bong bóng - nhà đã bay được quãng khá xa so với mặt đất , Vệ bắc loa sang hỏi Tề : Bác cả ơi thế đã sắp đến nơi chưa ?
Tề nhăn răng cười khì khì. Cái thằng, mày nghĩ thiên đường nó gần như thế à? Còn lâu lắm em ạ! Chú yên chí, có gian khó thì mới xứng công đầu tư công sức chứ!
Vệ gật gù.

Thời gian trôi qua nhanh phấn khởi như chó chạy rông ngoài đồng. Chẳng mấy chốc hai căn nhà đã bay cao tới mức nhìn xuống dưới quả núi to đùng nhìn chỉ còn như cái nấm, con sông trông như con giun, còn con bò thì chả hơn gì dấu chấm phẩy.Vệ trên cao nhìn xuống mà rùng mình nghĩ : bây giờ mà rơi tự do thì chỉ có nước tan xương! Mấy năm gắng sức thổi bóng làm Vệ bị suy nhược gày gò tiều tụy như tráng niên tuổi 73.Thiên đường thì ở xa không thấu trong khi sức lực thì có hạn , tâm Vệ mỏi lắm rồi! Vệ lại bắc loa sang gọi Tề : Bác Tề ơi sắp đến chưa?
Tề gắt : Chưa! Còn lâu lắm!
Vệ chán nản : Em bây giờ hết hơi hết sức để thổi bóng rồi ! Thôi có khi em chả đi với bác nữa !Em trở về mặt đất sống chung với bọn thằng Phát , thằng An, thằng Mẽo..cho an thân chứ đi thế này chả biết ngày mai làm sao...
Vệ còn chưa nói hết câu thì Tề đã nổi giận quát : Thằng này láo ! Mày chưa gì gặp tý khó khăn đã nhụt chí , đã đòi bỏ truyền thống gia đình bấy lâu nay để đi theo lũ quân mất dạy thế là không được!
Tề chạy sang nhà Vệ tặng luôn Vệ hai cái bạt tai đau điếng.Vệ ôm mặt khóc tu tu . Tề dịu giọng an ủi :
Thôi thì anh cũng biết chú cũng mệt , bản thân anh cũng mệt lắm chứ nhưng vì lý tưởng mà anh em mình theo đuổi bấy lâu nay thì chúng mình phải cố gắng nữa lên ! Anh em như thể chân tay , chú mệt thì anh sang thổi giúp chứ lo gì ! nhược bằng chú mà có định phản phúc thật thì dù có là anh em anh cũng sẵn sàng đạp chú một phát cho rơi tự do luôn ! Khi đó thì đừng có trách anh ác!
Nói rồi Tề huy động con cháu sang thổi bóng giúp Vệ. Vệ trấn tĩnh được phần nào và tiếp tục công việc.Hai anh em lại tiếp tục lênh đênh cao tít. Khi nào Vệ đuối thì Tề lại ghé mồm thổi .
Mọi việc cứ tiếp diễn như vậy cho đến một ngày nọ , bỗng dưng bong bóng nhà Vệ lần lượt phát nổ tung tóe trong khi nguồn vật liệu và sức lực thì đã cạn kiệt .Tình hình nguy cấp quá , Vệ vội vàng gào lên trong loa : Bác Tề ơi cứu em!
Không thấy ai trả lời.
Ruột gan nóng như lửa đốt , Vệ gọi Tề liên tục đến khản cả cổ trong vô vọng. Lúc Vệ tuyệt vọng định buông xuôi rồi thì bỗng nhiên thấy tiếng Tề hồi đáp trong loa giọng hổn hển đầy hốt hoảng : Chú Vệ à bong bóng nhà anh bị vỡ nhiều quá ! không những thế mà tự dưng bọn đại bàng đến từ hướng tây bay đến chúng nó hung hãn mổ bóng liên tục ! Nhà anh đang chống trả không xuể ! Nói đoạn Tề vội vàng bấp phone gọi cho Sảng Trố :
Trố à mày mau bắn pháo thăng thiên yểm trợ anh đuổi lũ chim đang phá nhà anh đi nhé ! Nhanh kẻo nó mổ hết bóng là anh mày rơi tự do chết tan xương đấy!
Trố trả lời giọng thiểu não : Các anh đi lâu quá ! Em ở dưới này đói quá không có gì bỏ vào mồm nên em đã đổi hết pháo bác cả mua cho để lấy lương thực rồi ! Các bác thông cảm cho em nhé!
Tề : chết mẹ tao rồi Vệ ơi , Trố ơi thôi chúng mày tự lo thân đi nhé ! Á Á ...tút tút ...tu tu tu ....
Đường dây liên lạc đã mất tín hiệu .
To be continue ....

No comments:

Post a Comment